Ngày 24. Một ngày có tính "lịch sử". Cứ như là khi n~ N` thân ở Nam-Bắc Triều Tiên được thăm nhau vậy. Ko fải là rào cản CT to lớn, rào cản trong chính mỗi N` mới làm gián đoạn 4 năm! Ko có cuộc gặp mặt chính thức, ko có lời xin lỗi, nhướng nhìn (vì có ai chịu nhận là mình sai?) nhưng một lời chủ động hỏi thăm, chủ động giới thiệu đã khởi sắc cho all. Giờ mới biết tình hình của 2 cậu ấm vẫn coi trời bằng vung. Cũng lớn hết cả rồi còn gì…
***
Ngày đang nhích dần về con số 2007. Nhanh thật đấy. Nhớ ngày nào mình còn lạ tay khi ghi năm 2003… Đã 4 năm trôi qua rồi. Lại sắp họp lớp. Năm nay xem chừng quy củ hơn. Dụ dỗ, thuyết fục mãi Nguyên mới chịu đồng ý đi, dù mình ko nằm trong BTC! Kịch bản chương trình Phát thanh mình làm từ hồi cách đây 2 năm vẫn chưa thành chương trình hoàn chỉnh. Dám rồi nó cứ mãi nằm trên giấy thôi!
Ko hiểu sao n~ ngày này lại hay nhớ đến bài thơ này ko biết. Kí ức giao thoa với hiện tại nên vậy chăng?
HOÀI NIỆM
Hoài Vũ
Ai chẳng có trong lòng mình chút nhớ
Để dành cho kỷ niệm đã xa mù
Khi mưa ướt những con đường phượng đỏ
Bao vui buồn chật kín cả tâm tư
Người ngày ấy mộng mơ nhiều như thế
Suốt tháng năm không có một nét sầu
Ta ngày ấy quá ngu ngơ là thế
Mến một người mà chẳng biết vì đâu
Duyên mới trổ bằng hoa còn phong nhụy
Mấy mùa ve nào xếp được đôi lời
Dồn nén lại chờ ngày thơm ngát ấy
Chưa nghe lòng lo sợ cánh chim bay
Ai chẳng có trong lòng một chút nhớ
Chút gì xưa ngoảnh lại vẫn còn buồn
Ta chẳng kịp nói vài câu thuở ấy
Thì mỗi người vời vợi ở một phương…
Tuy ko fải đúng hệt như tâm trạng trong bài thơ này nhưng mình cũng đã "chẳng kịp nói vài câu thuở ấy". Ngay hiện tại mình cũng đã ko kịp nói. Thế nhưng ko hối tiếc vì dù có quay lại đi nữa thì mình cũng vẫn "ko kịp" như vậy thôi! Có n~ điều "chẳng kịp" mà lại hay. Cứ mơ hồ như thế sẽ luôn là kí ức đẹp trong mình, rõ ràng rồi, ai biết đc có còn đẹp, còn day dứt nhớ mãi như thế này ko??
No comments:
Post a Comment