Hôm nay là Chủ nhật. Hơi ngố khi nói ra một điều mà bất cứ ai cũng biết nhưng thật sự cả tuần nay mình ko chú ý đến ngày tháng nữa. Tròn một tuần từ entry trước. Tròn một tuần bước vào “thế giới mới”. Tự thưởng cho mình 30' viết blog. Ko phải là quá bận rộn đến mức ko thể đụng vào blog nhưng nhiều thứ để suy nghĩ, cứ phải chạy theo làm làm mình mệt ko thể viết được.
Chọn vào một ban đc xem là áp lực nhất. Ko có máy riêng cho CTV như những ban khác. Ko có người hướng dẫn chính thức. Mở ngoặc ra chỗ này, dù đã đc phân công người hướng dẫn từ đầu tuần và mình cũng đã biết mặt nhưng tiếp xúc thì ko đc. Sau 4 ngày chẳng thấy đả động gì, một lần mình ra về cùng lúc với chị ấy, muốn hỏi xin số đthoại để có gì còn hỏi han nhưng sau khi nghe mình “thỏ thẻ”, chị ngạc nhiên “Ủa, chị đâu có hướng dẫn em?”… “Chị ko nghe chị A. nói chuyện này. Chừng nào chị A. báo với chị rồi tính nhé!”. Đóng ngoặc.
Những ngày đầu vào phòng tư liệu, thấy cả nhóm lớp mình quây quần. Giờ trở lại đúng chất của nó: vắng tanh. Nhưng thỉnh thoảng vào đây cũng gặp đc người này người kia. Đó là khi ở trên ban chẳng biết làm gì…
Lâu rồi mới đc ngủ quá 8h. Mấy ngày tối về thức trễ. Sáng giật mình bật dậy chạy đi hội nghị. Mới 2 lần đi trong đó đã có 1 lần mình ko đc phép. Ấy là “lách luật” nhưng thôi, đi cho biết với người ta. Điều vui nhất trong những lần “bơ vơ giữa chợ” này là thi thoảng lại đc gặp những “đồng nghiệp” lớp mình. Cứ đang ngồi, quay qua thì thấy Liên đang chụp ảnh hay Tuyết đang lấy tài liệu. Ê, ở đâu? LĐ, SGGP… Hỏi thăm 1 chút rồi đi. Cũng ít người theo mảng này…
Tối qua, quyết định vẫn đến (dù đã cuối ngày) của mình xem ra ko uổng phí. Cảm nhận đc chút ít sự quan tâm, chỉ bảo. Ấn tượng thoải mái với một chị CTV thường xuyên, chị hướng dẫn, chị phó ban (thần tượng một thời của mẹ) và một anh ở cùng mảng…
Có người khó khăn sẽ buông xuôi. Có người càng khó khăn càng mạnh mẽ. Mình ở đâu trong 2 người ấy vì chắc chắn mình ko phó mặc nhưng cũng chẳng thấy mình mạnh mẽ hơn gì… Bao giờ cũng là lưng chừng cả.
______________________
Khôn quá cũng chết. Dại quá cũng chết. Chỉ biết là ko chết.
Khôn để cho người ta bái. Dại để cho người ta thương. Dở dở ương ương chỉ tổ cho người ghét.
tôi thấy bà chọn ngành này cực quá. Mai một đừng bắt con cái bà cực khổ theo nghề của bà nha
ReplyDelete