Hôm nay thoải mái hơn nhiều rồi. Ko phải là có thêm hay làm thêm đc cái gì nữa mà là giải tỏa đc sự hoang mang mà trước đó mình chưa đc lý giải nhiều…
Một dịp hiếm hoi để ngồi nghe chị T.H kể chuyện, “bỏ nhỏ” cho vài điều. Có lẽ mình chỉ thích hợp với kiểu trò chuyện “một người nói cho một người nghe”. Khác biệt của một tờ báo “đẳng cấp” như TT là ko bao giờ có chuyện hướng dẫn. Em phải tự bơi để quen làm việc độc lập. Có thể về mặt số lượng em ko bằng đc các bạn ở những nơi khác nhưng về chất lượng lâu dài thì chưa chắc… Nhiều đồng nghiệp đi tác nghiệp vẫn lẽo đẽo theo sau một em SV cứ thắc mắc sao chị ko dẫn ai theo cả, nhưng xưa giờ ở TT làm gì có chuyện dẫn dắt đó.
Tự nhiên thấy chị thật thân thiện và gần gũi. Kể cho mình nghe những kinh nghiệm, sự cố. Giải đáp cho mình vài điều rất vụn vặt. Nó khác rất xa cái việc “giao lưu” trong một buổi họp hay một buổi sinh hoạt nào đó! Kinh nghiệm của chị có lẽ hơi trái ngược với những gì mình đc học và với cả xu hướng bây giờ nhưng đó cũng là một kinh nghiệm có lý mà mình có thể tham khảo. 9 năm để khẳng định một cái tên, còn mình thì sao nhỉ? Thà là sống chết chứ ngay nghĩ tới thôi cũng ko tưởng tượng mình có thể trải qua những gì mà chị T.H đã trải qua!
Chưa gì hoa đã ngập sảnh trước tsoạn. Bước vào tưởng mình đang ở một vườn hoa nào đó với đủ loại hương thơm...
_________________________________
Vinh quang mà lắm nhọc nhằn
Ngày đêm đảo lộn, phong trần phải qua
Rắn tay phê chuyện xấu xa
Mà khi dịu giọng cũng ra nhân tình…
>> Ko biết có "lên gân" quá ko. Mình chỉ nghĩ ra đúng hôm xem Thơ của các nhà báo nhưng nó ko đc chuyển đến anh TNH kịp vì… có lẽ mình ko hợp với thi cử!
No comments:
Post a Comment