Như một con nhím xù lông. Ko nhớ ai đã bảo mình vậy hay mình nghe đc ở đâu đó, chỉ thấy nó đúng với mình lúc này. Quạu lên. Bực dọc mắng cho một trận rồi lại thấy tồi tội. Người ta có làm gì mình đâu? Chẳng qua cũng chỉ là một lời hỏi thăm, một... lời khen thôi mà? Có lẽ là ko đúng lúc nhưng ai biết mình khó chịu, thoải mái lúc nào mà đúng lúc cho đc!
Lại là những lời hỏi thăm, quan tâm. Nhưng ko chịu đc cái kiểu ấy. Ko hiểu đc mình. Làm gì có nơi nào cho mình đi và đến chính thức? Làm gì có thời gian nào cụ thể khi cả mình cũng ko biết đc điều đó? Mình hiểu mình may mắn khi còn có đc những quan tâm đó nhưng biết làm sao bây giờ, nó khiến mình khó chịu như có lúc mình từng nói trong bài TTMT. Đôi lúc muốn đc tan biến, chỉ một mình, vậy thôi!
No comments:
Post a Comment