Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Wednesday, July 19, 2006

Relax, relax, relax!!! (18/7/06)



Mệt  "mờ mắt", ko có thời gian để viết Blog hay làm bất cứ thứ gì, chỉ muốn ngủ, ngủ và... ngủ thôi! Có vài fút còn tưởng đầu óc mình bão hòa. Nhưng dù sao cũng đã có 1 ngày relax rồi còn gì, bao lâu rồi nhỉ, cứ tưởng là lâu lắm chứ tính lại chừng 2-3 tháng là cùng!

Nghe nhạc hòa tấu, ngoài "về với thiên nhiên" thì cái cảm giác đắm chìm trong tiếng nhạc du dương này là thích nhất! Những bài đã biết, dù nghe đi nghe lại hoài vẫn ko thấy chán, nào Diễm xưa, Hoa vàng mấy độ, Over and over hay Top of the world... Tuy nhiên đọng lại trong mình vẫn là cái bài nhạc quen lắm nhưng ko nhớ tên. Trí nhớ mình xưa giờ vẫn vậy. Tưởng là qua bao nhiêu bài nhạc khác, qua bao nhiêu lời nói chuyện, giai điệu ấy cũng trôi mất nhưng rồi tối khuya mình chợt nhớ ra nó: Comme toi! Ko sai vào đâu đc, mở đĩa ra nghe, cái giai điệu "comme toi, comme toi, comme toi..." dồn dập đã giúp mình nhớ ra nó! Kém gì thì kém nhưng những gì mình đã gặp, đã biết qua có lý nào mình lại ko ngờ ngợ nhận ra! Biển. Có nên ra đó cuối tuần này? Image2 N` đang đợi mình ở đó nhưng ko biết có muốn gặp ai ko nữa!!

Hai ngày thật tình cờ, mới hôm qua được nghe một bài giảng về "phụ nữ học" thì hôm sau lại có dịp đc tọa đàm về... "đàn ông học". Tuy nhiên, chủ đề sau hay hơn, ko fải vì người ta hay quan tâm đến những cực khác biệt, mà là vì người nói hay hơn, đầy dẫn chứng, minh họa cụ thể và nó có vẻ "thực tiễn" hơn!Image Nhìn Khét hay anh H., vẫn ko nghĩ đc họ đã hai mươi mấy tuổi rồi – con nít và lông bông quá! Hay bao nhiêu người khác cũng vậy? Ra đường chững chạc, về nhà lại trở thành… con nít? Cuộc sống giống như một cái nhà trẻ, đến trường ai cũng phải tự chững chạc hơn, tự khẳng định mình và tự học để làm lấy mọi thứ nếu ko sẽ bị bạn bè chọc hay cô giáo phạt. Nhưng khi về nhà lại xuề xoà, nũng nịu như lúc mới sinh ra!Image

Mỗi ngày đều quen thuộc cái câu "Lạy trời cho con sống sót qua hôm nay!" và rồi vẫn... sống sótImage, vì mỗi ngày là một ngày mới - vẫn có cái gì đó đặt ra để hướng tới, dù biết rằng ai cũng mệt mỏi! Lại nhớ câu hài hước của thầy "Mỗi ngày đi học là một ngày hội, mỗi tiết học là một niềm vui!". Lá thư mới nhất of A. bảo thầy giờ có vẻ lạ lẫm, xa cách quá! Thời gian mà, thì tụi mình cũng... lớn rồi, cũng đâu còn "trả treo" với thầy đc như hồi đó nữa!

Lật những dòng nhật ký cũ mới thấy sao hồi trước mình... trẻ con quá! Toàn để ý những chuyện ko đâu! Nhưng mà nhớ những ngày đó quá! Trường PTTH 2 đã lên thành Cao đẳng PTTH 2 rồi. Có điều ko biết lớp "đàn em" có đc học n~ vị thầy thỉnh giảng đầy thú vị như tụi mình ko? Đứa nào cũng thích học liên thông lên tiếp nhưng mà có mấy N` dám đối mặt với thực tế: học tiếp có nghĩa là fải quay trở lại với nơi có n~ điều khiến ko ít người phải ao ước "tốt nghiệp xong cho rồi" để... ra đi! Với mình, nó ko thành vấn đề lắm vì PTTH 2 trong mình đã là một cái gì đó rất quan trọng, bước ngoặt đầu tiên của cuộc đời! Ấn tượng đầu tiên... đề tài này có nói cả ngày cũng ko hết!

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.