Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Wednesday, February 14, 2007

27 Tết (February 14, 2007)

Lên thăm bố, một ngày trờI nắng gay người. Sài Gòn trở lạI đúng là SG dịp cuốI năm: Trưa nắng điên đầu, chiều tốI mớI sẽ lạnh. Năm nay ko đi xe chung nữa vì mọi lần đi về, cả nhà đều xiểng liểng, lay lất. 11 người nhưng chỉ đủ xe cho 8 người đi. Ko ai muốn ở nhà cả, thế là 3 “chiến binh” (trong đó có mình) nghiễm nhiên đc xếp cho ra rìa: Đi xe buýt. Nhưng ko sao, đỡ bụi lẫn nắng nôi. Lâu rồI mớI lên thăm bố đầy đủ thế này, cả 5 chị em. Dạo học ở TĐ, thỉnh thoảng mình vẫn ra thăm bố. Có lần rủ T. đi, nó hỏI đi mấy ngườI, khi biết chỉ có 2 đứa, nó lắc đầu nguầy nguậy vì… sợ! Có lẽ là thân quen nên mình ko có cảm giác gì.

Mẹ rất rất tin vào n~ điều tâm linh, trong đó có bố. Mẹ rất tin bố như từ trước tớI giờ vẫn có bố ở bên, mọI chuyện đều “ông ấy quyết định cả!”, ngay đến việc… chọn rể. Mình ko quá tâm linh đến thế nhưng vẫn tin bố. Tin những điều ngẫu nhiên, n~ sự sắp đặt kỳ lạ. Có điều hơn hết mình tự hào về bố, như một ngườI bình dị vậy thôi. Tự hào khi mỗI lần ai đó nhắc đến bố đều vớI sự hàm ơn, vớI tình cảm chân thành, tin yêu, khâm phục. Mình tự hào vì bố là một trong n~ ngườI tiên phong vào Nam, là một trong n~ ngườI có học nhất của làng mình. Khi tình cờ bắt gặp cuốn sách Tự học 100 giờ đọc đc báo tiếng Anh (xuất bản năm… 1969) trong tủ sách của bố, mình đã ngạc nhiên biết chừng nào. Cái thờI của bố tiếng Anh có là số 1 đâu? Cũng ko ngoài cảm giác ấy khi tìm thấy cuốn sách tin học từ n~ năm 80. ThờI ấy tin học làm gì đã phát triển? Dù vậy mình vẫn ko hiểu hết ngôn ngữ chuyên về máy tính trong cuốn sách cũ-mà-như-mớI ấy! Và hàng lô n~ sách truyện về đủ thứ lĩnh vực chẳng hề liên quan đến công việc của bố hàng ngày…

Nếu ai lấy của con thứ gì, con hãy cho họ luôn thứ ấy, như vậy con sẽ ko bao giờ bị mất cắp! Mình đã từng tâm niệm điều ấy trong tất cả mọI chuyện, thế nhưng riêng vớI bố thì ko. Cảm nhận đc điều đó rõ nhất n~ khi bắt gặp một hình ảnh nào đó, hay như lần đưa H. ra sân bay, thấy ba nó chạy tớI lui, dặn dò đủ điều…

Lên gặp bố, chỉ để chào một cái rồI về nhưng cảm xúc lần nào cũng ngồ ngộ như vậy. Mẹ chỉ ra đường nhiều nhất dịp này, luôn miệng bảo "TP mình giờ... giàu quá!", từ dạo họ bỏ một vài phí công ích xã hội. Tiện thể, đc một công đôi ba chuyện luôn, ghé thăm bà Nhuệ, bác T. - ngườI đầu tiên bố tìm gặp khi đến SG. Ngày ấy tìm đồng hương còn khó huống gì là họ hàng. Trùng hợp, bác ấy dặn dò tụI mình chuyện yêu đương mà ko ngờ hôm nay Valentine. Ông cụ 80 tuổI bảo yêu gì thì yêu, đừng sống chết vì nó. Ko lấy ngườI này thì lấy ngườI khác. Anh đi lấy vợ thì tôi đi lấy chồng (và ngược lạI), vậy thôi <- giống ý thơ Bùi Chí Vinh ghê!!! Đánh bài chuồn mãi mới ở được mỗi nhà chừng nửa tiếng (vì mỗi lần gặp thế này thường là cứ kéo dây dưa cả ngày). Bác T. "nói dỗi" nên fải ở lâu hơn chút. Cũng fải bắt cụng đc vài ly mới cho về. Một ngày, thích n~ cảm giác thế này. Vui vẻ, quan tâm lẫn nhau. Bình yên đến lạ. Hồn nhiên, vô tư, ko nghi kỵ, lo lắng, ko trách móc hay nhói lòng vì một câu nói nào đó... Đến nhà cũng 3h chiều rồi. Ai cũng khoẻ ru, chỉ tội hơi buồn ngủ!

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.