Một ngày, mẹ đến đón mình đi học về. Ai nấy ngạc nhiên. Lâu lắm rồi ko đc mẹ đi đón lúc tan trường, nhớ lần cuối cùng là đầu năm mình học lớp 6. Mười mấy năm, giờ tự nhiên có một ngày ngộ ngộ thế! Ngày trước, mình bước chân ra khỏi nhà là mẹ lo. Giờ có từ nhà tới trường, lại ko yên về mẹ chút nào. Dù rằng ngày trước có ngóc ngách nào trong cái TP này mà mẹ ko lần ra.
Thở fào nhẹ nhõm khi thấy mẹ đứng ngay gần cổng trường mình hỏi đường… Lúng túng khi ko quen chạy xe này. Rồi lại reo lên, chỉ cho mình cái góc quen thuộc ngày xưa mẹ từng đứng đợi chị Th lên đài quay. Ngộ chưa, cái thông tin này mơi mới với mình…
Một năm có quá nhiều sự cố như n~ trận “đại hồng thủy” đã xảy ra. Một năm thấy mình chưa làm đc gì n` cho mẹ cả… Vẫn chỉ là n~ nỗi lo…
____________________________
Em đang tấp tễnh vào đời.Bước cao bước thấp rối bời lòng ta.
Giá mà biết gần xa từ trước.
Để em đừng một bước lên mây...
No comments:
Post a Comment