Trở lại như cái hồi cấp ba. Xao động 1 chút rồi thoải mái, vô tư. À ko, thoải mái hơn hồi cấp ba nữa chứ. Dẫu sao thì cũng rõ ràng với nhau, biết nhau quá còn gì! Mình vẫn hay đặt cái từ hiểu lên đầu. Tự nhiên lại nhớ một kỷ niệm ngày trước. Giờ ktra Toán, 215 làm xong rồi còn mình vẫn vò đầu vì vài câu. 215 quay lại hỏi:
- H làm xong chưa?
- Chưa
- Còn câu nào?
- ...
- Đáp số nè, ghi vô đi
- Ừ, biết rồi!
Hết giờ. Nộp bài.
- H làm hết bài ko?
- Ko
- Ủa, 215 đọc, H ko nghe hả?
- Nghe, có ghi lại vô nháp.
- Vậy sao ko viết vô bài?
- Ko hiểu cách làm đó. Thử giải rồi nhưng ko ra đáp số giống bạn này.
- Trời ơi, ktra mà phải hiểu mới chịu chép là sao!
- Ờ, tui vậy đó!
Quả thực lúc đó mình đã nghĩ nếu chép mà ko hiểu, lần sau gặp lại câu đó mình cũng có làm đc đâu. Với 215 mình cũng nghĩ vậy. 215 chỉ biết rõ thôi chứ chưa hiểu. Dù có là cô hay nhà mình đi nữa, giờ mình vẫn có thể tung tăng tung tẩy như thường. Ko "quan trong hoá" vấn đề như trước nữa. Ái ngại đâu có tính vô đây đc! Thấy… vẫn sao sao đó (dị ứng) khi chở mình mà cứ nghêu ngao hát. Lại ví với mấy câu ngẫu hứng của mình mới lạ chứ! Dù sao vẫn cám ơn vì ít ra mình cũng đã có một người bạn như vậy...
Tối, nghe chị nói cũng mới ngớ ra. Ờ, trước giờ mình ko để ý lắm chuyện anh H. là kế toán để link với một sv KT. Có điều hai trường hợp… khác nhau chứ sao chị lại đi so sánh như vậy đc ạ!
No comments:
Post a Comment