Có lẽ là... bức xúc quá!
Nhận đc thư. 3 tờ giấy tập SV dày cộp làm ai cũng tò mò. Vẫn chuyện sinh hoạt bình thường mình đã biết. Chẳng hiểu sao n~ lời nói rõ ràng của mình lại đc xem là hài hước, bảo mình viết thư… vui? Điều duy nhất khiến mình ko thờ ơ với lá thư là những gì xảy ra trong đợt chống bão dạo nọ. Phần dài nhất của lá thư dành cho câu chuyện Những tấm lòng cao cả Phía sau cầu vồng (viết cho mẹ và con gái), nếu là mình ko chắc mình có thể kiên nhẫn ngồi chép câu chuyện này như thế. Có điều ngẫm mãi vẫn chẳng rút ra cái gì liên quan ngoài 3 từ "điều kỳ diệu". Cầu vồng thì mình thích, mình tin nhưng "điều kỳ diệu" thì mình ko biết đến.
Chẳng thể nào có đc điều kỳ diệu ở đây đâu, vì nguồn của nó là trái tim đã ko chấp nhận cơ mà! Mình chưa từng có ý nghĩ giễu cợt tình cảm của một ai đó, cũng chưa từng có ý nghĩ xem ai đó là trò đùa. Nhưng có lẽ khi ko đồng điệu đc với một ai đó thì bất cứ điều gì lãng mạn người ta làm cũng khiến mình thấy "sến" đến khó chịu. Có hơi tàn nhẫn quá ko? "Năm qua chúng mình đã bắt nhau phải đợi chờ quá lâu, năm mới, mình cùng làm những điều mới nhé!" <- Có thể một ai đó sẽ vui khi nhận đc n~ lời này, nhưng biết sao giờ, đó ko fải là mình!
____________________________
Sao anh lại thế? Anh mơ mộng thế? Mộng mơ, mộng mơ hơn em mất còn gì…
Kakakaka.... Chít cái anh chàng nào đó gòi.... Có khi nào em nghĩ đến "em" khi nghe chị đang kể chuyện "chị" không ha? :P
ReplyDeleteChị thừa biết là có mừ, hix! Em tính viết thêm 1 câu cho chị ở khúc cuối nhưng nghĩ lại thấy ko cần nói thì cũng cũng biết mà... :D
ReplyDelete