Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Tuesday, January 23, 2007

Mùa lá rụng (23/1/2007)

Gặp lại cô T. Cô vẫn vui như hồi nào, bớt nhí nhảnh hơn ngày trước, điều tất yếu sau khi lập gia đình. Cô đã bớt nói "quýu" hơn nhưng vẫn còn, bởi vậy mới ngồ ngộ. Tổ chức cho lớp đứng lên tự giới thiệu, mấy N` đầu còn nghiêm túc, để micro rơi vào tay n~ cái miệng của lớp như M.A, T, M thì đúng là… "Cô cũng ko ngờ lớp mấy em vui vậy, nghe mấy thầy cô khác khen lớp ngoan nhưng kiểu này thì chắc ko ngoan nổi rồi!" Ấn tượng nhất là 2 câu bsung cuối cùng của M.A "Nói chung con gái lớp em có 2 đặc điểm một là ai cũng đẹp và dễ thương trong đó đẹp và dễ thương nhất là em. Thứ hai là đứa nào cũng ảo tưởng về sắc đẹp của mình, mà em là người ảo tưởng nhất!"img. Đặc điểm thứ 3 của con gái BC đc "bộc lộ" khi một nhóc ở bên Hồng Bàng qua xin học ké (vì nghe đâu trường bên đó đc nghỉ rồi) thế là ai nấy tranh nhau vặn vẹoimg. Mới thấy có nhóc này, trước tình hình đó mà còn giữ đc bình tĩnh, rất tự tin: "Để từ từ rồi hiểu thêm chứ mới đầu mà biết rõ về nhau quá thì chẳng còn gì thú vị!". Nó quê đâu ta, à… Bắc Giang!

Mình nghĩ n` N` lớp mình thích THình, nó thú vị, hấp dẫn, n` thử thách chứ, nhưng mình đồng ý với quan điểm của cô, THình ít tính bc hơn báo viết, tính vnghệ thì n`, 60% thời lượng của TH là giải trí còn gì. Xưa giờ mình vốn chẳng hợp lắm với TH. TH đi đâu tối thiểu cũng là một đôi, VTV còn có đến 4 N`/ ê kíp, còn mình là sd cơ mà, ko hợp đc! imgCô có thể truyền cho mình t/y với Mùa lá rụng nhưng lại ko thể truyền cho mình t/y TH xét dưới góc độ BC.

Về cô T.

Quê nội: Sóc Trăng, quê ngoại: cùng quê với mình. Sinh ra và lớn lên ở Cần Thơ. Hiện giờ ba mẹ sống ở Đồng Nai, gia đình cô sống ở TP.HCM <- báo trước một bio khá fức tạp.

Cô có một thiên tình sử rất đáng để nghe & ko hề giấu diếm như cô có hứa hôm nào rảnh sẽ làm một "liveshow chuyện tình của tui" cho ngheimg. Ko dám "quay rìu", chỉ sơ sơ vài điều mình biết. Trước đây 2 năm cô vẫn còn "băn khoăn đứng giữa 2 dòng nước". Một là bạn từ hồi ở dưới quê, một là người quen qua tìm bạn bốn phương. Khổ cho anh này, cô học ở "Xì Gòn" mà cứ lấy địa chỉ ở Cần Thơ, thư từ SG về CT lại đc N` nhà gửi từ CT lên… SG cho côimg. Rồi cũng gặp mặt, quen biết. Ngày cô đc học bổng ra Hà Nội học Cao học, cô đc cô Tạ Bích Loan (nếu mình nhớ ko nhầm thì đây là một trong những nữ TS BC hiếm hoi ở VN) hướng dẫn, đc truyền n~ kinh nghiệm hay, có n~ tài liệu quý giá. Thế nhưng đó cũng là n~ ngày khủng hoảng nhất về tthần vì xa nhà, lạ đất. Cô hay viết thư cho anh bạn dưới quê, lúc đó đã là N` yêu nhưng vẫn chưa chắc chắn, vì N` thứ ba thỉnh thoảng vẫn làm cô "lao xao". Khi đó cô rất tâm đắc bài Mùa lá rụng vì sao mà giống tâm trạng tui lúc đó quá đi!). Đến nỗi khi cô gửi cho N` yêu, anh ấy đọc bài thơ đó đã khóc (N` yêu tui nói vậy chứ tui cũng ko biết có thật ko à!) và cứ đinh ninh đó là thơ của… cô làm! Và sau một năm "băn khoăn", cuối cùng cô đã dứt khoát gạt đc N` thứ 3 để lên xe bông với N` yêu từ hồi ở quê vào năm rồi! Xong fần lược kể, chi tiết hấp dẫn hạ hồi biết sauimg! Chỉ biết chỉ cần nghe cô đọc 2 câu đầu là mình đã nhập tâm & yêu ngay "Mùa lá rụng", sau đó 1 tuần thì đã tìm ra nó & thuộc nằm lòng.

Nếu ko có gì ao ước nữa trong tôi

Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất...

>> Q ui, nhiêu đây đủ chứ?img

3 comments:

  1. ngoài mong đợi H ơi!!!!! kaka! nhưng vẫn thấy cô còn nét nhí nhảnh lắm chứ, và vẫn nói quýu wa' chừng, keke!
    entry no căng thông tin bạn H ơi!!!!
    ^,^

    ReplyDelete
  2. à, H ơi, edit thêm bài "Mùa lá rụng" đi, hihi

    ReplyDelete
  3. Ừ, Q search đúng bài đó rồi, nhưng H vẫn muốn edit lại chút ít ;).
    MÙA LÁ RỤNG(Thơ Nga)

    Mùa thu ở Matxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ: "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng".

    Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
    Mátxcơva, lại đã thu rồi!
    Bao khu vườn như lửa chói ngời
    Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,

    Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
    Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
    Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
    "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
    Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
    Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
    Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
    Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn
    ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
    Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
    "Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"
    Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!

    Nếu không có gì ao ước trong tôi
    Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
    Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
    Sao phút này làm người bạn cũng không?
    Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
    Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
    Anh - con người không vui, con người bất hạnh
    Con người đi cô độc quá trên đời!
    Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
    Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
    Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
    Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li
    Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia
    Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá...
    Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,
    Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...

    Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
    Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
    Tôi không biết nói cùng anh đến hết
    Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!
    Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
    Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
    "Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"

    Olga Berggolts, 1938

    ReplyDelete

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.