Blast

Có một cầu vồng vô tình bắc ngang qua. Hai ta muốn qua nhưng vô tình lần lữa. Lỡ một lần rồi thêm một lần nữa...


Monday, November 27, 2006

Tam biet mu`a mua!



Hết mùa mưa rồi. Tình cờ đọc đc câu chuyện này, 1 vài sự trùng hợp hay hay. Post lên xem như để tạm biệt mùa mưa vậy, dù trong câu chuyện, mưa chỉ mới bắt đầu... 

                                              NHỮNG CƠN MƯA

Lời đề từ: “…sáng nay nghe mưa quanh mình, trời chợt lạnh như mùa đông, những cơn mưa rơi ơ thờ, rớt trên cuộc tình mong manh…” (Cà phê một mình – Ngọc Lễ)

Ngày ấy, có hai chàng trai đến bên đời nó. Một người để ý đến nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một người thì thậm chí tên nó cũng còn nhầm. Một người thông minh và thành đạt, trầm tính và khô khan. Một người hoạt bát và sôi nổi, là tâm điểm trong mọi cuộc đàn hát sinh viên. Nó gọi một người là Keyboard và một người là Guitar, tự thấy thích thú với cái trí tưởng tượng kỳ quặc của mình.

Keyboard lúc nào cũng bận, anh ít có thời gian đi chơi , cùng lang thang và tán chuyện lăng nhăng với nó. Sau một ngày dài, anh cố gắng đến chơi cũng vì nhớ nó, nhưng tính trầm lặng và sự mệt mỏi khiến anh chẳng thể nghĩ ra một câu chuyện gì khiến nó cười. Mỗi lúc ở bên Keyboard, nó thấy mọi thứ xung quanh dường như cũng trầm tư không nói. Điều lãng mạn nhất anh có thể nghĩ ra chỉ là rủ nó đi ngắm những chùm đèn trên con đường người ta mới mở. Sinh nhật nó 22 tuổi, anh đem đến một bó hoa 22 bông hồng, nhưng lại là hồng vàng. Có lẽ anh không hiểu, người yêu nhau chẳng tặng hồng vàng cho nhau bao giờ. Lũ bạn nó được một dịp cười thoả thuê, và thỉnh thoảng lại hỏi thăm “anh bông hồng vàng thế nào rồi???” Dạo đó, mỗi lúc trời mưa, anh sẽ không đến. Anh nói sợ mưa làm nó cảm, nhưng nó chỉ tự nhủ thầm, chắc mưa làm Keyboard ngại ra đường. Vào một ngày mưa, nó ngồi với bề bộn những sách vở xung quanh, nghe anh nói lời yêu thương đầu tiên - qua điện thoại. Nó thấy thật vô nghĩa, khung cảnh ấy và giọng nói ấy qua đường dây thoại, sao xa vời quá. Nó đã trả lời không.

Còn Guitar, dù bận đến mấy, nhưng dường như lúc nào cũng có thời gian cho nó. Guitar có thể đi dạo phố với nó, cùng nó đi lòng vòng quanh các hồ Hà Nội, hưởng ứng những câu đùa trẻ con của nó và tán chuyện sôi nổi về mọi đề tài mà cái đầu kỳ quặc của nó có thể nghĩ ra. Mỗi lúc ở bên Guitar, nó thấy mọi thứ xung quanh dường như cũng hân hoan tươi tắn. Guitar chẳng bao giờ tỏ ra có tình cảm gì với nó, nhưng lúc nào cũng sẵn sàng chia sẻ khi nó buồn, sẵn sàng nghe nó luyên thuyên khi nó vui. Anh không bao giờ nói nhớ nó, nhưng luôn phớt lờ những ánh mắt soi mói của người khác để 2 đứa ở bên nhau. Điều đó làm nó ngạc nhiên và khiến nó cứ nghĩ về anh không dứt. Một lần đi chơi, hai đứa gặp mưa, rất to. Một cơn mưa đầu hạ. Mọi con phố về nhà đều ngập nước, vắng tanh. Anh đưa nó về, và dù cho mưa rất to trên đầu, vẫn đứng lại nói chuyện râm ran với nó. Che chung một cái áo mưa, chưa bao giờ nó thấy anh gần đến thế. Nó cảm thấy, bằng một cách nào đó, anh đã gắn liền thành một phần trong đời nó, và nó chợt nghĩ không hiểu ngày mai nó sẽ thế nào nếu không có anh. Nó nhìn Guitar…chờ đợi…..nhưng Guitar chỉ cười và giục nó về. Và nó đã phải chờ gần hết mùa mưa năm ấy………..

Lại một ngày mưa, cuối thu, trời lạnh, Keyboard đến tìm nó, rủ nó đi uống nước. Nó hơi ngạc nhiên, mưa to thế này, có lý nào Keyboard lại ra đường, nhưng nó cũng đi.

Keyboard rất buồn, không nhìn vào nó một lần nào cả. Cúi mặt bên cốc cà phê, Keyboard nói:

-      - Anh nhìn thấy em trên đường, với người đó. Em đã chọn rồi phải không?

 Nó cười nhẹ:

       - Không phải là em đã chọn, mà là em đã tìm thấy người em cần tìm.

Im lặng.

Một lúc sau, rất lâu, vẫn chăm chú nhìn cốc cà phê, Keyboard nói, gần như thầm thì:

- Vậy cũng tốt rồi. Anh đã nhận công tác vào Sài Gòn. Có lẽ sẽ lâu lắm mới lại gặp em. Đáng ra anh phải nói chúc em hạnh phúc, nhưng em đừng giận, anh không nói được đâu. Có những điều nói ra thật chẳng dễ dàng.

Nó không nói gì, lặng lẽ nhìn cốc cà phê của anh, vẫn còn đầy, lạnh ngắt. Và nó chợt nhận ra, lần đầu tiên, sau hơn 1 năm quen biết nhau, 2 đứa cùng nhìn về một phía. Suy nghĩ buồn cười đó làm nó thấy nhẹ nhõm hơn và lặng lẽ từ biệt anh trong thanh thản.

………

Guitar rồi cũng ra trường, cũng đi làm, và cũng như bao nhiêu người khác, Guitar rất bận. Những lần dạo chơi bên hồ, những cuộc nói chuyện rôm rả, xôn xao dần nhường cho những lần gặp nhau ngắn ngủi sau giờ làm và sự im lặng kéo dài chẳng còn biết nói gì với nhau. Guitar không còn ôm đàn nghêu ngao hát tặng nó, không còn nhắn tin hàng đêm chỉ để chúc nó ngủ ngon. Lúc nào Guitar cũng thật mệt mỏi, đi bên nó cũng không giấu nổi những cái ngáp dài và đôi mắt buồn ngủ nặng trĩu. Nó thương anh, và cũng không thể trách anh. Nó chỉ hoang mang nhận thấy, ở bên nó, Guitar đang dần dần trở thành con người trầm tính đầy mệt mỏi như Keyboard ngày xưa. Guitar của bây giờ có lẽ chỉ còn sôi nổi khi bận rộn với những quan hệ mới, những đồng nghiệp mới và những cuộc vui mới.

Một buổi tối như thế, khi Guitar đang ở đâu đó, trong một chốn vui chơi ồn ào nào đó, và vì một lý do nào đó không bao giờ muốn nó đi cùng, nó ngồi buồn một mình ngoài lan can, vu vơ nghĩ nếu là ngày xưa, nó chẳng bao giờ cho phép mình uỷ mị thế này, chợt giật mình vì tiếng điện thoại báo tin nhắn “Sài Gòn mùa mưa nhiều nước quá. Trời khóc nhiều cũng không thể bằng anh nhớ em.” Dạo này, không hiểu sao Keyboard hay nhắn tin. Nó cười nhạt, Sài Gòn làm thay đổi Keyboard nhiều quá. Ngày xưa, anh không bao giờ có thể nói một câu lãng mạn đến thế này. Nhưng nó bỗng thấy muốn khóc, đã quá lâu rồi không được nghe Guitar nói một câu anh nhớ em, đã quá lâu rồi không một lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, đã quá lâu rồi không có một điều lãng mạn nho nhỏ nào dành riêng cho nó. Guitar bận thế cơ mà, có phải là nó đã đòi hỏi nhiều quá không?

……..

Hà nội vào mùa mưa. Những cơn mưa đầu mùa to xối xả. Vì trời mưa, Guitar không đến. Từ bao giờ không biết nữa, mưa cũng có thể trở thành điều ngăn cách hai đứa. Keyboard lại nhắn tin, nó không muốn đọc. Ngoài lan can, nó ngồi bó gối ngắm mưa, có hai người bên kia đường, mặc trời mưa vẫn lưu luyến mãi không muốn chia tay. Sao giống nó và Guitar của những năm về trước. Một hạt mưa lạc vào mắt nó, mát lạnh và cay cay, nó bỏ vào nhà, giật mình khi thấy mình đang nghĩ Sài Gòn giờ này trời có mưa không….

Theo Duong Nguyen's blog

No comments:

Post a Comment

Hạnh phúc

* Hạnh phúc = Trao đổi + chia sẻ + kết nối yêu thương = My name. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những nụ cười, tôi muốn níu mãi những nụ cười bất tận, cùng bạn bè, gia đình và những người tôi yêu thương!
* Cuộc đời chỉ có một, mong muốn tình yêu cũng có 1 nhưng lại có duyên với... số 2 ^^.